Cái tựa đề bài viết nghe có vẻ hơi lạ, nhưng thật ra là trước đó hai tuần lễ, một cuộc điện thoại của Kim Thuận CSB68 từ bên kia đại dương với Hải Hà Dừa, ngõ ý mời anh em lớp 68 quá bước đến Thanh Hải - Phan Thiết mừng lễ Ngọc Khánh Thành Hôn của ông bà thân sinh. Nếu như không có lời mời đó, thì trong dịp hè này anh em 68 cũng phải đi, vì cứ gặp phải cái huông “tang chế” mấy năm liền! Trong bữa cơm trưa tại nhà Trần Ngọc Xinh hôm anh em tập trung dự đám tang má Thanh Hải lớp trưởng, mọi ý kiến đều thống nhất sẽ phải có một buổi “xả xui” nào đó, riêng địa điểm thì chưa thể nói trước. Vậy là Kim Thuận đã giúp cho anh em có dịp gặp nhau và thăm nhau.
Nhóm Nha Trang đã phải lò mò dậy từ 2g sáng để cho kịp hành trình dài 250 cây số. Chiếc xe 12 chỗ ngồi dù không còn sang trọng mấy, nhưng nó đã khá thân quen với lớp 68, rồi cứ thế bon bon trên đường. Đã quá giờ hẹn, nhưng sao chẳng thấy xe ghé Hộ Diêm? Hỏi ra mới biết mọi người còn lơ mơ ngái ngủ nên tài xế đã chạy qua đến Cà Đú. Thế là phải quay đầu lại, chứ không vào đến Phan Thiết, “ông Hai Lúa” ở Sài gòn hỏi thăm không có “ông Ziệt kiều Phan Rang” là không xong rồi. Ghé nhà anh Tôn 64 để đón ông bạn “Hân cô đơn” từ Phước Thiện xuống. Thành phố Phan Rang – Tháp Chàm vẫn còn chìm trong giấc ngủ say. Ánh đèn đường vàng úa càng làm cho không gian thêm tĩnh mịch…
Khó có thể nhận ra là xe đang đi đến đâu, chỉ khi luồng gió mát chợt đến, mới biết là đang đi ngang khu vực biển Cà Ná. Chân trời đàng đông đã ửng ánh bình minh. Qua khỏi khu vực đặt các tháp “phong điện” là đến Phan Rí, cái cảm giác thèm một ly cà phê buổi sáng đang trỗi dậy…
Dọc đường đi thỉnh thoảng nghe Kim Thuận Alo, nhưng lại quên nhắc anh em về giờ lễ đã thay đổi sớm hơn nửa tiếng. Bởi cái tội gặp nhau ai nấy đều bi bô chuyện này chuyện nọ. Trên xe chẳng có một "Mẹ Bề Trên" nào đồng hành, nên các ông tha hồ mà “tám”. Chỉ còn 10 phút nữa là Thánh lễ bắt đầu, nhưng xe chỉ mới đến khu vực Mủi Né. Đoạn đường còn lại tuy ngắn nhưng chật hẹp, nên không thể nào đến kịp nữa rồi… Mea culpa, mea maxima culpa!
Cũng may đã có “Hai Lúa” đến Phan Thiết từ đêm hôm trước và sắm sẵn cho anh em 68 một lẵng hoa để chúc mừng Ngọc Khánh Hôn Phối. Khung cảnh các resorts ở Mủi Né có thể là quá quen với người này, nhưng thật lạ lẫm với người khác. Nhưng có điều chắc chắn là người ta đã đầu tư và kinh doanh du lịch rất hiệu quả nơi vùng đất này…Qua khỏi tháp Po Sah Inư của người Chăm là đến lầu ông Hoàng nằm trên đỉnh Bà Nài, một địa danh mà khi nhắc đến, có người anh em đã nói đùa rằng: “Thi sĩ Hàn Mặc Tử dám cả gan rao bán cả cung trăng”?! Một con lạch nhỏ thông thẳng ra biển, trở thành như một âu thuyền tự nhiên, nơi nhiều chiếc ghe đánh cá đang neo đậu chờ đêm đến lại ra khơi. Nhà thờ Phú Hài đã hiện ra. Nói đúng hơn khi còn thời các cha Thừa Sai đi giảng đạo thì nơi đây được gọi là Phố Hài, vì là một cửa biển có tầm quan trọng và buôn bán sầm uất, nhưng trước năm 1975, Phú Hài chỉ là một họ nhánh trực thuộc giáo xứ Thanh Hải. Bởi thế không ngạc nhiên lắm khi giáo xứ Thanh Hải có đến một cha chính và ba cha phó xứ. Mỗi cha phó đều đặc trách những công việc riêng biệt.
Thánh lễ Tạ Ơn mừng Ngọc Khánh Hôn Phối của ba má Kim Thuận được tổ chức tại nhà thờ Thanh Hải lúc 9g ngày 07. 07. 2012 với sự tham dự của con cháu trong gia đình là chủ yếu. Anh em 68 đến trễ, nên giờ chỉ còn là màn chào hỏi và chụp ảnh lưu niệm với ông bà. Gặp nhau tay bắt mặt mừng vì có nhiều anh em cũng đã xa bạn Kim Thuận hơn 10 năm có thừa? Vẫn khuôn mặt đó với nước da ngăm đen, mái tóc xoăn tít, nhưng trông có vẻ trẻ trung hơn. Hình như mấy “ông việt Kiều Mỹ” ai cũng đẹp trai hết thì phải? Hay anh em trong lớp, tụi nó khen qua khen lại, rồi tự khen nhau cho đời thêm dzui!
Còn một tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ tham dự Party…Anh em mình đi thăm “Chòi Sao Biển” hè! Alô….có phải anh Tôn 60 đó không? Tụi em lớp 68 nè, muốn ghé thăm cho biết cái Chòi của anh, có được không anh? Chừng nào tụi em tới...Năm phút nữa anh à, vì tụi em đang ở tại nhà thờ Thanh Hải nè. Ok! (Bác phó cạo ơi, làm ơn dừng lại dùm, tui có khách rồi…! Sau mới biết Anh Tôn vừa mới ngồi lên ghế hớt tóc và tay thợ đã đi vài đường kéo tỉa rồi.) Trời đất quỷ thần, may là kéo chứ tông đơ lỡ ủi một đường dọc thì sao hả trời!
Không biết lớp 68 là đoàn thứ mấy đến tham quan cái chòi của Anh Tôn? Nhưng trước sự nhiệt tình niềm nở của chòi chủ, anh em ai cũng muốn xông thẳng vào, muốn khám phá ngay lập tức. May mà chòi chủ “hù” rằng để từ từ anh giới thiệu, lỡ mất cái hũ vàng của anh thì sao. Dù cách biệt nhau đến tám lớp, hay nói cụ thể là đàn anh chẳng biết mô tê gì về mấy thằng em này, nhưng hai chữ Sao Biển nó làm cho anh em xích lại nhau một cách dễ dàng, xích thật gần, thật chặt nữa là đàng khác! Tâm sự dạo đầu với nhau thật ấm cúng, nhưng rồi mấy thằng em cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó! Nhìn qua nhìn lại, có lẽ thiếu cái “chi chi”.! Đúng là phận nhỏ thì cũng dễ đào sâu, không ngại phỏng vấn ông anh, nhưng mấy em ơi, mình đi dự tiệc cái đã, lát về anh em tâm sự tiếp.
Địa điểm mà gia đình Kim Thuận chọn làm nơi đãi tiệc, chính là từ đường của ông nội trước đây. Đây là dịp ông cụ (trưởng nam) trở về báo hiếu ông bà tổ tiên nhân ngày vui của mình. Khung cảnh đầm ấm, gói gọn với một số thực khách thân quen của gia đình, và anh em 68 cũng được ưu tiên cho một vị trí đặc biệt trong bữa tiệc. Điều quan trọng hơn là lớp cựu chủng sinh 68 Sao Biển Nha Trang được nhắc đến trước mặt các vị khách xa lạ như là một điều gì đó thật trân trọng.
Cám ơn Thiên Chúa đã gìn giữ ba má Kim Thuận toàn vẹn trong suốt 60 năm qua và chắc chắn rằng: đó là một ân huệ cao quý mà Thiên Chúa đã dành cho cả gia đình Kim Thuận. Những ai còn được hưởng ân huệ đó, sẽ cảm nghiệm một cách rõ rệt và những người không còn được hưởng, chỉ còn …là sự nuối tiếc mà thôi! Viết đến đây, tôi chợt nhớ lại buổi chiều ngày 04 tháng 6 năm 2012, sau khi cố gắng đưa tiễn thi hài má của Thanh Hải đến đèo Rù Rì, nhìn thấy người bạn của mình bước xuống từ Đài Hỏa Táng, những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi vì khóc thương mẹ già giờ phải cách xa nghìn trùng. Cái bắt tay tạm biệt giữa hai người bạn: một người còn được hưởng đầy đủ và một người đã….!
Lời cầu chúc chân thành cho ba má Kim Thuận không gì khác hơn là được sống những ngày cuối đời thật hạnh phúc và thanh thản bên đàn con cháu. Màn “quậy” của anh em 68 còn có sự tăng cường của Anh Tôn 60 với tiết mục hợp ca “ Và con tim đã vui trở lại” sau khi đã chúc mừng ông bà bằng một bài báo hiếu “Nghĩa mẹ tình cha” của Lm. Nguyễn Duy. Tiếng kèn saxo và trompone quyện lấy nhau làm cho lời ca thêm phần hứng khởi, sống động.
Kim Thuận đã có “màn thăm hỏi” anh em cùng lớp khá đặc biệt, đó là dành sẵn những phần quà rút thăm may mắn, tuy đơn sơ nhưng thắm đượm tình bạn bè. Chỉ duy nhất có ông “Thánh Trí” Bình Cang là người được may mắn nhất với giải thưởng 1, 2 triệu USD kèm 01 DVD của Kim Thuận thổi saxophone. Rõ là thánh sống mới được cái đặc ân trên trời như vậy!
Ăn xong rồi thì khăn gói trở lại “Chòi Sao Biển” theo lời mời của Anh Tôn chủ chòi. Có hiểu được phần nào nội tâm của Anh hiện nay thì mới thấy được sự “mời mọc“ là rất chân thành. Những điều anh tâm sự từ đáy lòng suốt cả một buổi trưa, không phải là những trăn trở muốn trút đi cái bầu tâm sự cay đắng, đau lòng, mà chỉ muốn cho những đứa em thế hệ sau mình hiểu được con người của anh là chính. Bên những ly bia vơi đầy, dù anh chẳng uống được bia, nhưng anh vẫn cố say trong dòng đời trái ngang, giờ phải ráng tìm niềm vui và hạnh phúc qua những công việc thiện nguyện.
Buổi cơm tối chia tay thật ấm cúng. Không rõ là Anh thích phục vụ mọi người anh em như vậy, hay……Nhưng dù là như thế nào đi nữa thì cũng đã để lại một ấn tượng khá sâu sắc và tuyệt vời.Tiếng kèn saxo lại trỗi vang, nửa như lời giã từ, nửa như thúc giục vì đã đến giờ phải lên đường. Tạm biệt người Anh thân thương, tạm biệt người Bạn quý mến. Mẹ Sao Biển chắc chắn sẽ mỉm cười vì có những đứa con biết dành cho nhau những tình thân ấm áp.
Mưa trút như thác….Chắc phải đến hơn 12g đêm, những anh em Nha Trang mới về đến nhà.
11 tháng 7 năm 2012
TB. Ông Hai Lúa hứa kể cho bạn Đông và các bạn khác những chuyện vui đặc sắc thì xin mời tiếp nhé. He he!