Tu là cõi phúc
Lúc yêu trăm sự chẳng nề,
Lúc yêu trăm sự chẳng nề,
Một trăm chỗ lệch cũng kê cho vừa.
Khổ rằng lúc nắng lúc mưa,
Lúc ưa lúc giận, lúc buồn lúc vui.
Nhưng mà ông hỡi ông ơi,
Đừng trông núi nọ, đừng mơ đồi nào.
Đồi nào mà lại chẳng cao,
Núi nào mà chẳng gập gềnh khó qua.
Phận người, dù tục dù tu,
Chỉ là phận bướm mơ tiên suốt đời.
Ông ơi, đừng có nghĩ rằng :
Tu là cõi phúc, tình là giây oan.